Thứ bảy, 27/04/2024
Bắc giang 30 °C / 28 - 40 °C
Hotline: +84.0204.3 856 624

Văn hóa / Tác giả, tác phẩm
Chia sẻ:
icon
0.5 1.0 1.5

Chính trực

Cập nhật: 07:00 ngày 18/04/2020
(BGĐT) - Khi còn học tiểu học, một lần, cậu bé nhìn thấy bạn nam bàn bên lén lút lấy trộm chiếc bút màu xanh đỏ của bạn gái cùng lớp, cậu liền báo với cô giáo chủ nhiệm. Hôm đó, trước mặt cả lớp, cô giáo chủ nhiệm đã nghiêm túc phê bình cậu học sinh tắt mắt nọ, cô cho rằng hành động đó chính là ăn trộm, hành vi xấu, nếu không thay đổi, lớn lên thành tật sẽ trở thành người xấu.

Cũng trước mặt cả lớp, cô giáo biểu dương cậu, khen ngợi đó là hành động chính nghĩa, nếu cứ tiếp tục như vậy, sau này sẽ trở thành người công dân tốt, dũng cảm, chính trực. Nghe những lời nói đó, trong lòng như nở hoa, cậu ưỡn ngực tự tin.

Sau buổi hôm đó, trên đường tan học về, cậu học sinh nọ liền kéo mấy học sinh lớp trên đến chặn đường.

“Tao lấy bút của đứa khác, liên quan gì đến mày?” - thằng bé đó hét lên.

Cậu cũng rất kiên quyết: “Mày là đứa ăn trộm thì tao sẽ tố giác!”

Thằng bé đó xông vào đánh cậu, vừa đánh vừa chửi: “Cho mày chết, ai bảo lắm lời, nhiều chuyện!”

{keywords}

Minh họa: Đinh Hương.

Cậu phản kháng quyết liệt, nhưng phe ít không thắng được số đông, mũi cậu hôm đó bị đấm tóe máu.

Nằm trên vũng nước, cậu gượng đứng dậy, nghĩ tới lời biểu dương của cô giáo “con là học sinh chính nghĩa, dũng cảm…” thì như có một dòng mạch ấm nóng chảy trong lòng cậu, cậu không còn thấy chỗ đau nhức nào nữa.

Sự việc đó cậu tuyệt nhiên không nói với ai.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, cậu tốt nghiệp đại học ra trường, khi được phân công về công tác ở một doanh nghiệp, trong một lần được lên bục báo cáo trước toàn đơn vị, lãnh đạo đã bắt chặt tay cậu nói: “Thật lòng mong muốn anh trở thành một nhân viên thẳng thắn, trung thực, có trách nhiệm. Vì thế hệ các anh là tương lai, hy vọng của đơn vị chúng ta.”

Lời nói của lãnh đạo nọ khiến anh cảm kích mất ngủ mất mấy đêm. Câu nói ấy cứ khắc sâu vào trong tâm trí. Anh nghĩ, có vị lãnh đạo như vậy, mình chẳng có lý do gì mà không trung thực, thẳng thắn cơ chứ!

Một lần, trong khu tập thể của đơn vị, một đồng nghiệp lén lút sử dụng trộm bếp điện. Trong quá trình sử dụng, mấy lần bếp điện phát sinh sự cố, chút nữa gây họa. Anh đã mấy lần khuyên nhủ, nhưng người này không những không tiếp nhận mà còn sửng cồ: “Thôi anh đừng xía vô chuyện của người khác nữa đi!”

“Tôi không bỏ qua đâu!”. Nói là làm, anh báo cáo sự việc với lãnh đạo đơn vị.

Ngay sau đó, lãnh đạo đơn vị đã biểu dương: “Anh làm đúng lắm, không hổ thẹn là người đồng chí vì chính nghĩa. Hy vọng anh tiếp tục duy trì!”.

Đơn vị anh cũng là doanh nghiệp tiêu thụ điện năng rất lớn, nhưng mỗi năm, tiền điện lại nộp không nhiều. Ngành điện cũng nghi ngờ điều này, mấy lần cử người tới điều tra nhưng không tìm ra nguyên nhân. Anh lẳng lặng theo dõi và phát hiện ra bí mật “động trời”. Hóa ra, mấy tay thợ điện trong đơn vị anh đã lén lút móc nguồn điện từ bên ngoài. Như thế này là ăn trộm điện của quốc gia, tiết kiệm cho đơn vị bao nhiêu tiền điện. Biết chuyện, anh liền tìm gặp lãnh đạo công ty, báo cáo sự việc.

Lãnh đạo đơn vị cười ha hả, vỗ vai anh nói: “Anh rất chính trực. Như vậy rất tốt. Lãnh đạo đơn vị chúng ta cũng biết nhưng chuyện này không nên nói ra ngoài, đặc biệt là với người của ngành điện. Còn đối với việc của mấy tay thợ điện, tốt nhất là nên lờ đi. Mặc dù họ có lấy chút ít điện của quốc gia nhưng cuối cùng cũng là vì lợi ích chung cho hoạt động sản xuất của đơn vị, anh nên hiểu được chuyện này…”

Anh ra về, suy nghĩ mãi mà cũng không hiểu được câu chuyện, lẽ nào hành vi ăn cắp điện quốc gia như vậy cuối cùng lại nhận được sự ủng hộ của lãnh đạo đơn vị. Lẽ nào ăn cắp điện quốc gia lại không coi là hành vi xấu? Cá nhân lấy trộm điện của đơn vị thì bị phê bình. Đơn vị lấy trộm điện của quốc gia, lãnh đạo đơn vị lại rất vui mừng. Như vậy có gì thật trái khoáy. Có người biết chuyện nói nhỏ với anh rằng chuyện của đơn vị phức tạp lắm, tốt nhất là ít mồm ít miệng, chẳng quản làm gì cho mệt thân.

Biết vậy, anh cũng giữ mồm giữ miệng, không hé lộ chuyện này với bất kỳ ai. Nhưng cuối cùng anh lại viết đơn tố cáo tới ngành điện. Ngành điện ngay lập tức cho người điều tra lại, sự việc khiến lãnh đạo đơn vị rất bất ngờ. Và đương nhiên là rất tức giận. Cho dù đơn tố cáo không ký tên nhưng lãnh đạo đơn vị cũng biết ngay người viết là anh.

Cuối cùng, trong hội nghị của cơ quan, lãnh đạo đơn vị đứng dậy vỗ bàn lớn giọng nói: “Người viết đơn tố cáo tới ngành điện báo về việc riêng của đơn vị chính là người trong nội bộ chúng ta, hiện có mặt trong hội nghị này. Người mà không mảy may nghĩ đến lợi ích của đơn vị, chính là kẻ “phá hoại”, kẻ "phản bội”. Ngay ngày mai, chúng tôi sẽ quyết đuổi thẳng cổ, không nương tay với loại người này…”

Ngay sau hội nghị, anh trở về khu tập thể, chuẩn bị thu dọn đồ đạc để rời khỏi đơn vị.

Nhưng ngày hôm sau, người phải rời đơn vị không phải là anh, mà lại chính là vị lãnh đạo nọ.

Mẹ chồng
(BGĐT) - Bà Chung và Ngọc - cô con dâu là hai người đàn bà góa đã chung sống với nhau được mấy năm. Họ giống nhau nhưng bà mẹ chồng thì may mắn hơn nàng dâu, bởi góa chồng khi đã có cậu con trai, trong khi Ngọc lại chưa được hưởng hết tuần trăng mật.
Mùa măng đắng
(BGĐT) - Chú em trên quê gọi điện: Có măng đắng đầu mùa, em gửi cháu mang về biếu hai bác…

Hồng Hiếu (Dịch từ Tuyển tập truyện ngắn Trung Quốc)


Chia sẻ:

Ý kiến bạn đọc (0)

Bình luận của bạn...