Thứ sáu, 26/04/2024
Bắc giang 28 °C / 27 - 38 °C
Hotline: +84.0204.3 856 624

Văn hóa / Tác giả, tác phẩm
Chia sẻ:
icon
0.5 1.0 1.5

Quán nhỏ bên đường

Cập nhật: 10:25 ngày 26/05/2022
(BGĐT) - Dù trời nắng hay mưa bên góc phố nhỏ, dưới gốc cây đa già, hàng kính khóa nơi đây vẫn mở cửa. Chủ quán là người đàn ông tuổi ngoài 70, mái tóc đã bạc trắng nhưng dáng vẻ vẫn nhanh nhẹn, hoạt bát và rất vui vẻ khi tiếp xúc với mọi người.

Chẳng ai biết ngôi quán nhỏ nằm nép dưới tán đa nơi góc phố này có tự bao giờ, người ta chỉ biết nó đã có từ lâu lắm rồi, đời cha, nối sang đời con ước cũng chừng cả thế kỷ có dư.

Ở quán chỉ có mình ông lão. Gia đình ông ở trong hẻm nhỏ, ông lấy ngôi quán này để làm ăn, mưu sinh nuôi sống một vợ và ba con. Giờ thì cả ba người con ông đã khôn lớn và yên bề gia thất, đã chuyển về thành phố sống cả. Nhà chỉ còn lại hai vợ chồng, ông bán nhà trong hẻm, bà dọn ra ở quán cùng ông. Hai gian quán nhỏ giờ được ông thuê người cơi nới thêm cái chái làm nơi bếp núc cho hai người, gian trong là nơi nghỉ ngơi, gian ngoài là hai tủ quầy hàng lớn, một cái chứa toàn kính, một cái chứa khóa các loại.

Chẳng biết có phải là ông có duyên với nghiệp buôn bán này hay không mà hàng của ông luôn đông khách lui tới. Khách chủ yếu là những nông dân thuần phác mỗi khi hỏng khóa, hoặc khóa mất chìa là họ tìm đến hàng của ông để sửa, hoặc để mua khóa mới. Thêm vào đó là những ông già, bà cả tuổi đã cao, mắt đã lòa trong vùng cũng thường xuyên lui tới chọn mua cho mình cặp kính lão phù hợp. Cứ thế, họ đến với ông rất tự nhiên và ông luôn vui vẻ đáp ứng mọi yêu cầu của họ dù là nhỏ nhất với giá cả phải chăng.

{keywords}

Minh họa: Thùy Dung.

Có lẽ ông không chỉ thu hút khách hàng về tay nghề sửa chữa kính khóa của mình mà còn bằng thái độ cử chỉ niềm nở kèm theo là lối nói chuyện rất lôi cuốn, khiến khách hàng trong khi ngồi chờ sửa chữa kính, khóa đều cảm thấy thời gian trôi đi rất nhanh mà không hề cảm thấy nôn nóng, khó chịu khi phải chờ đợi lâu. 

Cũng bởi quá quen với người dân phố quê này mà dù đã là thời đại công nghệ, các hàng quán trong phố đều đua nhau lắp biển hiệu đèn LED xanh đỏ rực rỡ, hoành tráng để thu hút khách hàng, nhưng biển quán của ông vẫn chỉ là hàng chữ mộc mạc viết trên bức tường phía trước vẻn vẹn mấy từ: “HÀNG KÍNH KHÓA GỐC ĐA”. Vậy mà quán của ông cũng được Goole Map mặc định trên bản đồ hẳn hoi!

Bước sang đầu những năm 90 của thế kỷ trước, phong trào mua đất làm nhà ra phố bùng phát mạnh mẽ, cơn sốt đất ở các thị tứ, thị trấn lên cao. Vậy là bên cạnh hàng kính khóa liên tiếp mọc lên những ngôi nhà bê tông to cao, hoành tráng, ngôi quán nhỏ bé ấy bỗng bị “nuốt chửng” giữa những ngôi nhà sang trọng kia. Cây đa xưa vươn cành cao tỏa bóng mát che kín cả một khoảng đất rộng là nơi dừng chân trú mát của khách bộ hành trong những ngày hè nắng nóng thì nay những cành của cây đã bị các ông chủ mới cưa ngang, cắt dọc sát thân, cây trở nên tiêu điều, xơ xác. Mặc mọi sự đổi thay, vợ chồng ông lão vẫn thản nhiên sống và làm công việc quen thuộc hằng ngày của mình. Nghe nói một lần về thăm bố mẹ. Nhìn cảnh bố mẹ ở trong ngôi quán tuềnh toàng người con trai cả bảo với vợ chồng ông:

- Thôi hay bây giờ đất ở đây đang được giá, bố mẹ bán đi và dọn về thành phố ở với vợ chồng con.

Nghe con nói vậy, ông ngước cặp mắt lên nhìn con trong khi tay vẫn sửa chiếc gọng kính cho khách. Ông trả lời dứt khoát:

- Không con ạ! Dù giờ có bán được hàng trăm cây vàng hay hàng tỷ đồng đi nữa thì bố cũng không bán mảnh đất này!

Biết mình lỡ lời, anh con cả không dám nói gì nữa. Vậy là ngôi quán của ông vẫn còn đến ngày nay. Và hằng ngày người dân phố nhỏ vẫn thấy ông miệt mài với công việc.

Mưa lắc rắc bay, tôi tạt vào quán nhờ ông sửa chiếc gọng kính. Ông nở nụ cười hiền hậu đón tôi từ cửa, bà pha ấm chè mang đến bàn mời tôi một cách trân trọng khiến tôi cảm kích! Ôi tình người quê tôi sao mà ấm áp đến lạ. Tôi thật sự yêu mến những con người bình dị như thế! Họ yêu quê, gắn bó máu thịt với mảnh đất này và không nỡ rời xa cho dù họ có điều kiện.

Bùi Nhật Lai

Mùa phượng vĩ đơm bông
(BGĐT) - Tôi trở về quê vào một ngày mùa hạ, nắng nóng như nung. Thật trùng hợp khi tôi đang rảo bước dưới hàng phượng vĩ thì gặp lại người bạn thuở thiếu thời. Mắt chạm mắt, trong niềm vui vỡ òa, chúng tôi hét to tên của nhau rồi cùng nhau ôn lại những kỷ niệm dấu yêu dưới vòm phượng vĩ đỏ rực.
Chia sẻ:

Ý kiến bạn đọc (0)

Bình luận của bạn...