Thứ năm, 25/04/2024
Bắc giang 30 °C / 25 - 32 °C
Hotline: +84.0204.3 856 624

Văn hóa / Tác giả, tác phẩm
Chia sẻ:
icon
0.5 1.0 1.5

Mùa sen vẫn chờ

Cập nhật: 12:31 ngày 26/06/2021
(BGĐT) - Hiên gửi qua zalo cho Thành xem mấy tấm hình vừa chụp, những búp sen bung nở, dưới mây trời thênh thang, bát ngát. Thèm quá, nhớ quá mà chỉ quặn lòng nén lại, chứ biết làm sao. 

Khi đăng ký tên mình vào danh sách đoàn cán bộ nhân viên y tế tình nguyện đến tâm dịch hỗ trợ chống dịch, Thành đã xác định trước khó khăn mình phải đối diện. Vất vả thì đã đành, nhưng khoảng thời gian đằng đẵng không được gặp gia đình, gặp Hiên khiến Thành day dứt hơn cả.

{keywords}

Minh họa: Đinh Hương

Hai đứa là đôi bạn từ thuở nhỏ, chơi đùa, lớn lên cùng nhau với biết bao kỷ niệm nơi con đường chạy xuyên qua đầm sen. Thành học năm thứ tư đại học thì ngỏ lời yêu Hiên. Tình yêu của hai đứa được nuôi dưỡng qua ngày tháng dài, không phải do một cơn say nắng bất chợt hay chút cảm xúc bốc đồng, thoáng qua. Thậm chí, Thành còn từng có người yêu trước khi yêu Hiên. 

Người yêu cũ đẹp một cách toàn diện, nàng lại học cực giỏi, không giỏi làm sao nàng có thể luôn được học bổng ở cái trường y vốn học để qua môn đã trầy trật, khó khăn này. Mỗi khi trường của Thành có buổi sự kiện hay biểu diễn, nàng thành mỹ nhân tài năng giữa đám đông. Giọng hát ngọt ngào cùng gương mặt rạng rỡ thu hút hàng trăm con mắt hâm mộ của các chàng trai trẻ. 

Bọn con trai cùng lớp từng rất ngạc nhiên và ghen tị với Thành vì chinh phục được trái tim nàng. Thế mà cuối cùng, Thành lại là người chủ động nói chia tay. Biết làm sao được, trái tim có lý lẽ riêng, Thành chỉ biết nói xin lỗi nàng. Thực ra thì tình yêu ấy chưa có gì đậm sâu, đúng hơn thì nó xếp ở mức “ở trên tình bạn, ở dưới tình yêu” nên cả Thành và nàng đều dần quen.

Trước khi bước vào tâm dịch, có lẽ ai cũng xác định những khó khăn mình sẽ phải đối diện, nhưng nhiều tình huống éo le chả ai ngờ đến đã diễn ra ở nơi này. Tuy nhiên, nếu cho chọn lại, mọi người chắc giống Thành thôi, vẫn chọn con đường đang đi, mặc dòng nước mắt âm thầm chảy trong khoảnh khắc.

Thành không biết rằng người mà mình thực sự yêu thương và cần trong cuộc đời này, chính là cô bạn thân thiết từ thuở ấu thơ cho đến cái buổi tối định mệnh ấy. Nhà đứa này cách nhà đứa kia đúng bằng đường kính cái đầm sen lớn nhất vùng, chạy từ đầu đầm tới cuối đầm thì chạm chân vào sân nhà nhau. 

Cuối tuần nên cả hai đều được nghỉ học, mấy khi Thành về quê nên ăn cơm xong liền sang kéo Hiên ra chiếc lều trên đầm sen ngồi nói chuyện, hóng gió. Chát chít với nhau qua zalo suốt ngày nhưng không hiểu sao, câu chuyện của hai đứa chả bao giờ hết. Chả có chuyện gì mà Thành không kể với Hiên nên dĩ nhiên, chuyện yêu đương cũng thế. Hiên lặng im nghe, đôi mắt buồn buồn, cuối chuyện chỉ bĩu môi: “Yêu đương gì mà cứ bô bô, trẻ con!”. 

Thành chọc lại: “Còn hơn gái ế, chả có gì kể”. Hiên chém tay: “Tình yêu của Hiên phải âm thầm mới thấm nhuần, từ từ để thơm như hoa sen, lãng mạn như hoa hồng, nồng nàn như hoa cúc, hạnh phúc như đồng tiền..”. Hiên cười hả hê rồi chạy về phía cuối cầu tre, không may, gót chân chệch nên Hiên ngã nhào xuống ao. Cuối cầu tre là ra đến giữa đầm, đó là chỗ sâu nhất của đầm, trời tối mịt. Hiên quờ quạng bám vào các cuống sen. 

Tình huống bất ngờ nên Thành cũng lúng túng, vội vã đứng dậy, nhảy xuống đỡ bạn. Thành khó khăn lắm mới đẩy Hiên lại gần chiếc cầu tre, có khoảnh khắc Hiên đạp mạnh quá, tưởng cả hai chìm nghỉm dưới ao sen. Thành gồng hết sức trai trẻ, cuối cùng cũng lên được chiếc cầu. 

Thành ôm chặt Hiên khóc rưng rức. Hiên đang ngơm ngớp vì sợ nước, đầu óc còn rất hoảng nhưng chợt bừng tỉnh vì thấy Thành thật lạ. Cậu bạn khóc không ngừng và ôm khư khư cô bạn không rời, mãi mới thốt nên lời: “Thành sợ mất Hiên!”. Giữa đêm tối, hương sen đồng nội trùm lên môi, lên tóc, lên da thịt của cả hai.

Biến cố nhẹ ấy cho Thành hiểu lòng mình yêu thương Hiên đến mức nào, còn Hiên đã từ lâu, luôn hướng về Thành, lắng nghe mọi tâm tư, suy nghĩ của Thành. Mỗi cuối tuần, nếu không bận thi cử, Thành lại phi như bay về nhà. Tất nhiên, cô bạn đã ngồi sẵn ở cửa chờ. Hiên chỉ học bốn năm là ra trường, nhưng Thành phải học sáu năm. Con đường của Thành có phần chật vật hơn, vì với sáu năm thì Thành vẫn chưa đủ tiêu chuẩn để làm bác sĩ lâm sàng. 

Nào là chứng chỉ hành nghề, nào là chuyên khoa… Biết yêu, chờ đợi Thành thì bản thân sẽ thiệt thòi lắm vì hai đứa bằng tuổi nhau. Nhưng những chân tình của của cậu bạn từ thuở thiếu thời luôn cho Hiên cảm giác cuộc đời thật ấm áp, an yên. Hiên tin vào ánh mắt ấy từ khi còn là cô bé con.

Trong đợt dịch đầu tiên thì quê hương bị phong tỏa, đến đợt tiếp nữa thì Thành quyết định đi chi viện ở tỉnh bạn. Khi Thành gọi điện báo tin, đầu dây bên kia lặng đi một lúc, rồi vẫn cất giọng nhẹ nhàng: “Anh đi chống dịch cố gắng nhé, sẽ vất vả lắm đấy, nhưng em tin anh sẽ làm tốt”. 

Thực ra, Thành cũng đâu có thời gian chuẩn bị nhiều. Sáng nhận được công văn kêu gọi đi hỗ trợ tâm dịch, đọc xong thì Thành đăng ký luôn, chiều được triệu tập để nghe phổ biến và sáng sớm hôm sau lên đường luôn. Thành chỉ kịp chuẩn bị cho mình vài bộ quần áo, gọi điện thông báo với gia đình, người vợ sắp cưới. Đêm vắt tay lên trán trằn trọc, nghĩ suy, lòng thương Hiên vô vàn. 

Thành đã đi làm hơn 1 năm, mà chưa lo được gì cho Hiên. Học xong ra trường, vẫn phải đi học việc ở viện, đủ kinh nghiệm, mới xin được chứng chỉ hành nghề, rồi phải đi học chuyên khoa. Ngược lại với suy nghĩ của Thành, bạn gái toàn trêu, đợi cho Thành đủ lớn đã, không nên vội vàng tính chuyện hôn nhân. Nói thì nói thế, chứ Thành biết, Hiên bị bố mẹ giục thế nào. 

Nhẫn nại bao ngày tháng, từng chút cố gắng thì cũng đến lúc Thành có thể tự tin dắt tay Hiên trong bộ váy cưới, để người mình yêu có thể nở nụ cười hạnh phúc thì dịch bệnh ập đến. Thành đã từng hứa với Hiên, hai đứa sẽ có một đám cưới thật đẹp, thật lãng mạn vào đúng mùa sen nở. Thành sẽ cầm tay Hiên đi giữa con đường bát ngát gió thơm, hương sen dịu dàng sẽ quấn bện vạt váy dịu dàng của cô dâu.

Đêm trực đầy căng thẳng, bệnh nhân đang bình thường có thể diễn biến nặng ngay, thầy Cương đã dặn Thành không được lơ là. Theo chuyến này cùng thầy, ngoài nỗi lo thì Thành có phần cảm thấy hồi hộp, háo hức vì đây là cơ hội để Thành được làm việc cùng người thầy mà mình thực sự ngưỡng mộ. Tuy đứng ở vị trí người chỉ huy, nhưng thầy luôn sẵn sàng vào việc, trực tiếp giải quyết các trường hợp bệnh nhân nặng. Không chỉ giỏi chuyên môn, mà cách xử trí với tình huống khẩn cấp của thầy nhanh nhạy vô cùng.

Bệnh nhân H vẫy tay, Thành tiến lại gần xem họ cần gì. Giọng cô H thì thầm, đôi mắt rưng rưng, cô sợ tới mức không ngủ được. Cô có phần bị hoảng loạn nên túm chặt tay Thành, cô run bần bật hỏi, sức khỏe của cô đang trầm trọng lắm phải không, mọi người đều sẽ tránh xa cô giống như họ tránh xa gia đình cô phải không? Gương mặt tái nhợt, nhăn nhúm, sợ sệt của cô hệt gương mặt của mẹ Thành mỗi lần phải đối mặt với cơn đau xương giày vò. Thành nhẹ nhàng động viên, bảo cô yên tâm, cán bộ nhân viên y tế đang làm hết khả năng của mình, nhất định cô sẽ khỏi.

Sau khi kiểm tra cẩn thận bệnh nhân, Thành ghi chép nốt thông tin hồ sơ và trở về buồng trực. Tiếng thút thít của ai phía trong cánh cửa làm Thành giật mình. Thành nhận ra chị Chiên, chắc lại nhớ con gái nhỏ. Chị được điều động cùng chuyến với Thành, con gái của chị tầm hơn một tuổi, vẫn thèm hơi mẹ. Biết làm sao được, chẳng ai có thể giúp nỗi nhớ chị nguôi vơi. 

Thành lùi ra hành lang, không vào nữa. Mỗi người trong đoàn chi viện đến tâm dịch là mỗi hoàn cảnh, khi kể đến khó khăn không thể không nhắc trường hợp của cô An, mẹ mất mà bản thân không về chịu tang được. Trước khi bước vào tâm dịch, có lẽ ai cũng xác định những khó khăn mình sẽ phải đối diện, nhưng nhiều tình huống éo le chả ai ngờ đến đã diễn ra ở nơi này. Tuy nhiên, nếu cho chọn lại, mọi người chắc giống Thành thôi, vẫn chọn con đường đang đi, mặc dòng nước mắt âm thầm chảy trong khoảnh khắc.

Số ca mắc Covid-19 tăng vụt khiến đoàn công tác của Thành thêm lo lắng. Thầy Cương kiên định, nhắc đi nhắc lại: “Chúng ta sẽ quyết tâm điều trị khỏi tất cả các bệnh nhân”. Lịch hội chẩn của thầy bắt đầu dày đặc.

Chỉ khi có đoàn bệnh nhân ra viện thì gương mặt mọi người mới giãn ra, rạng rỡ lên. Cuối cùng thì cô H cũng ra viện. Thành rất bất ngờ khi cô để lại một lá thư cho Thành, trong đó có nói suốt thời gian điều trị không được nhìn rõ gương mặt Thành, nhưng với cô, Thành là một bác sĩ giỏi và tốt bụng… Lá thư của cô H thực sự tiếp thêm sức mạnh cho Thành, với một bác sĩ trẻ, chẳng gì đáng quý giá bằng lời khen ngợi từ chính bệnh nhân mình điều trị.

Nhoằng cái, lịch công tác kết thúc, ngày đến đây lo lắng bao nhiêu thì ngày thu dọn hành lý trở về xúc động bấy nhiêu. Nhiều cảm xúc pha trộn, bao nhiêu kỷ niệm vui buồn Thành đã có được khi sống và làm việc ở tâm dịch. Thành học từ chuyên môn đến cách sống, cách vượt qua khó khăn, cách chia sẻ với những hoàn cảnh quanh mình. Khi về, nhất định Thành sẽ kể cho Hiên nghe từng chuyện một, để Hiên hiểu chồng sắp cưới của mình đã trưởng thành hơn nhờ những tháng ngày không thể nào quên đó.

Hoàn thành việc được giao ở tâm dịch, không có nghĩa là tháng ngày chống dịch đã kết thúc. Bệnh viện đang chờ Thành cùng các đồng nghiệp trở về, những khó khăn còn nối tiếp khó khăn. Xe lăn bánh, đôi chân sau nhiều ngày mỏi duỗi dài, lưng ngả vào chiếc ghế êm, Thành bỗng tưởng tượng dáng Hiên ngồi trên chiếc cầu tre, xõa mái tóc dài mềm mại giữa đầm sen đang ngào ngạt hương. 

Lại lỡ một mùa sen nở, Thành lại để Hiên một mình nơi đó. Sen nở nhanh và tàn rất nhanh, nhưng chắc chắn tình yêu của hai đứa sẽ dài lâu. Thành mở điện thoại ngắm ảnh Hiên tạo dáng bên đầm sen rồi gửi cho vợ sắp cưới dòng tin nhắn: “Nhớ em nhiều lắm!”, xong chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mơ, Thành nghe thấy Hiên bảo: “Những mùa sen vẫn chờ!”.

Truyện ngắn của Trần Ngọc Mỹ

Hồn xoan
(BGĐT) - Sớm mai, nhà ông Khắc có tiếng khởi động của cái xe máy cóc ghẻ, con cub 81 cổ nhất còn sót lại của làng Cổ Cò. Ngày trước nó long lanh lắm. Kim vàng giọt lệ. Cúp tôm, yếm trắng. Vỏ nhựa màu cọ rêu bóng loáng... 
Cây đa hồn làng
(BGĐT) - Tin đồn về việc xã quyết định chặt bỏ cây đa giữa làng để mở con đường trong chương trình xây dựng nông thôn mới loang ra làm nóng lên khắp làng trên xóm dưới. Ai cũng tỏ ra thạo tin. Ai cũng có chính kiến của mình. Đến cả trẻ con chúng cũng tranh khôn rằng phải thế nọ, phải thế kia. Quán nước bà Huê dưới gốc đa trở nên rôm rả hơn bao giờ hết.
Người mẫu đặc biệt
(BGĐT) - Căn nhà đẹp ở khu phố cổ là tư gia của cặp vợ chồng nghệ sĩ nhiếp ảnh. Trên tường giăng đầy ảnh nữ chủ nhân. Khách mới đến sẽ có cảm giác chủ nhân cố tình khoe vợ đẹp.
Bìm bìm nở muộn
(BGĐT) - Bố cháu gọi cô lên.Thằng Hoàn lên tiếng gọi. Mùi nghĩ là mình ù tai nên nghe nhầm. Cô tiếp tục đảo thuốc. Tiếng đũa cọ vào thành chảo loạt xoạt. 


Chia sẻ:

Ý kiến bạn đọc (0)

Bình luận của bạn...