Thứ bảy, 20/04/2024
Bắc giang 30 °C / 26 - 34 °C
Hotline: +84.0204.3 856 624

Văn hóa / Tác giả, tác phẩm
Chia sẻ:
icon
0.5 1.0 1.5

Ảo ảnh

Cập nhật: 07:00 ngày 13/04/2019
(BGĐT) - Bình điện thoại khi tôi đang chuẩn bị đi làm, lúc hơn 7 giờ sáng. Chưa bao giờ anh chàng gọi giờ này, đơn giản bởi giấc ngủ của một họa sĩ tự do thường bắt đầu sớm nhất lúc 3 giờ sáng. Khi công chức nhà nước như tôi vội vã đến công sở, Bình còn ngủ vùi. Vì cái sự lạ lùng ấy mà tôi phải cố nán lại, dù biết rất có thể lát nữa sẽ phải đối mặt với cái cau mày của chị trưởng phòng.
{keywords}

Minh họa: Đinh Hương.

Bình nói dồn dập, vẫn là cái kiểu như hơi lấn lướt người khác trong đối thoại của người hoạt ngôn. Trong mọi cuộc trò chuyện, tôi thường giữ vai trò người nghe, nhiều khi chỉ Bình độc diễn. Có thể đó cũng là một trong những lý do khiến Bình hay gọi cho tôi mỗi khi cần xả một điều gì đó. Bình khoe vừa mới có một em. Tao yêu nàng, Bình gào lên trong điện thoại, khiến tôi vốn không lạ những cơn bốc đồng của bạn mình, cũng giật mình. Nó đấy, thằng bạn thân của tôi suốt cả thời cấp 3, mặc dù công việc hiện tại chả có gì liên quan nhưng chúng tôi vẫn luôn có những lý do của cánh đàn ông để gặp nhau khá đều. Vừa mấy tháng trước nó tuyên bố đã sống sót sau cú sốc ly dị. Lời đề nghị chia tay từ phía người vợ chắc chắn làm tổn thương nặng tâm hồn nhạy cảm của họa sĩ nhưng Bình lạc quan nói rằng rồi sẽ có ngày vợ nghĩ lại. Trong thời gian chờ đợi, nó sẽ sống bình tĩnh hơn. Sẽ không để mình sa vào một cuộc tình nào. Sẽ vẽ nhiều hơn và tìm một công việc gì đó để bận rộn, Bình dứt khoát. Nàng sẽ quay về. Vâng, giờ đây bạn tôi đã có một nàng ở bên mình thật. Nhưng không phải là người đàn bà mà anh đã tuyên bố sẵn sàng chờ đợi, vài tháng trước.

Tôi hiểu Bình. Mặc dù chọn cho mình cuộc sống phóng khoáng của một nghệ sĩ nhưng sâu thẳm trong anh là một người đàn ông luôn hướng về gia đình. Mà tổ ấm nho nhỏ của anh cũng đáng để yêu thật. Vợ anh là một người đàn bà đẹp. Làn da chưa bao giờ ngừng trắng và mướt mịn. Vóc dáng chưa bao giờ mất vẻ gọn gàng dù đã trải qua hai lần sinh nở. Chỗ nào cần đầy là đầy, cần vơi là vơi. Bình nghe đám bạn nhậu tấm tắc khen vợ mình như thế đã thành quen tai. Lại còn hiện đại, đảm đang. Ngoài công việc phụ trách kinh doanh ở một cơ quan nhỏ, cô ấy mở thêm công ty tư vấn nội thất. Một tay cô ấy sắp xếp việc nào ra việc nấy, để chồng yên tâm … vẽ. Thế mà trông lúc nào cũng thư nhàn, vẫn có thời gian để đi spa hằng tuần, để dạy con học mỗi tối. Hai đứa nhỏ đều được học những trường có điều kiện rất tốt, Bình thậm chí còn không biết trường của con ở đâu. Người như thế, Bình giữ chặt là phải. Đôi khi cái vẻ nơm nớp của Bình rất buồn cười, mất hẳn cái ngang tàng nghệ sĩ. Hạnh phúc tròn trịa quá, đâm cứ lo nó không có thật. Tôi nhiều lần cười to với cái nỗi canh cánh rất thiếu nam tính ấy của Bình. Ai ngờ, anh lại chuẩn. Vợ anh đã nói lời chia tay khi anh trở về sau một chuyến sáng tác dài ở Tây Bắc. Một lá đơn ly dị được đặt sẵn trên bàn. Quần áo của Bình được nhét gọn trong những chiếc vali to, để sẵn một góc nhà. Vợ hành xử đúng như tính cách của cô ấy trong mọi công việc, gọn gàng dứt khoát. Tài sản chung lớn nhất của họ là hai căn nhà, một đang cho thuê. Vợ gợi ý Bình có thể về sống ở căn nhà đang đem lại cho họ mỗi tháng gần một ngàn đô đó. Cô ấy sẽ ở lại căn nhà này cùng với bọn trẻ. Vợ nói sẽ nuôi cả hai đứa con vì chúng còn bé quá, không nên tách ra, vả lại cung cách sống nghệ sĩ hơi có phần cẩu thả của Bình khiến cô ấy nghĩ là sẽ không tốt cho bọn trẻ. Sự cắt đặt của vợ gây cho Bình cảm giác cấp tập, không thể trở tay.

Bình đã lao đến nhà tôi, khóc. Nước mắt đàn ông nó tê tái thật, khiến tôi bứt rứt trong người cả mấy hôm. Tôi không thuộc tuýp đa cảm như Bình, lại luôn sợ những chuyện phiền phức. Tôi bối rối không biết phải ứng xử như thế nào trong trường hợp này. Nhưng ít nhất, sự logic trong tư duy cũng khiến tôi phát hiện ra rằng, bấy lâu Bình đã không kể hết với tôi chuyện nhà anh. Thì ra từ khá lâu vợ đã than phiền vì sự lông bông, vô tích sự của Bình. Bề ngoài cô ấy vẫn hợp tác với Bình để xây dựng hình ảnh gia đình hạnh phúc, đến mức bạn bè thân như chúng tôi còn không hay biết gì. Nhưng nhiều năm nay, Bình đã bị gạt ra khỏi cuộc sống của vợ. Nhẽ ra, Bình cần dũng cảm nhìn thẳng vào sự thật và tìm cách giải quyết thì anh lại mơ hồ nghĩ rằng những sự khó chịu của vợ rồi sẽ qua đi. Cho đến một ngày, vợ của Bình nói rằng cô ấy đi xem bói, được thầy phán rằng cô ấy có căn tu, đến một thời điểm nào đó cơ thể sẽ… tỏa hương thơm. Cũng từ đó, mọi va đụng với Bình về thể xác đều khiến cô ấy rùng mình, nổi gai. Bình chịu đựng tình trạng này một cách khổ sở. Một người duy vật như anh chỉ có thể cắt nghĩa là vợ đang bị một chứng bệnh về tâm lý nhưng không sao thuyết phục được cô ấy đến bác sĩ. Bản chất không mấy khi giải quyết dứt điểm một việc gì, anh cứ để sự việc trôi đi mãi. Nhưng kết thúc bằng một đơn ly hôn thì quả thật nằm ngoài trí tưởng tượng của anh.

Vợ anh đã nói lời chia tay khi anh trở về sau một chuyến sáng tác dài ở Tây Bắc. Một lá đơn ly dị được đặt sẵn trên bàn. Quần áo của Bình được nhét gọn trong những chiếc vali to, để sẵn một góc nhà. Vợ hành xử đúng như tính cách của cô ấy trong mọi công việc, gọn gàng dứt khoát.

Nàng mới của Bình là gái nhà lành, trẻ măng, hình như còn chưa cả kịp yêu ai trước khi gặp Bình. Em bẽn lẽn ngồi như hơi nép vào Bình trong bàn nhậu toàn là đàn ông. Một vẻ đẹp khác biệt hoàn toàn với sự sắc sảo chói chang của nàng cũ. Bên người tình bé nhỏ, Bình có vẻ tự tin. Tôi dịch thái độ tự đắc có phần hơi quá với bản tính của Bình thành ra thế này: Hãy nhìn xem, chúng tôi là một cặp đôi hạnh phúc. Trong lòng tôi không khỏi thắc mắc về sự mâu thuẫn giữa lời nói và hành động của Bình. Chẳng phải chính tai tôi đã nghe Bình nói sẽ không sa vào lưới tình trong thời gian chờ đợi người vợ mà anh tin chắc sẽ quay về với mình đó sao? Hay đàn ông luôn khó vượt qua những cửa ải sắc dục? Hoặc nàng mới này hấp dẫn đến mức bạn tôi đã vội quên câu thề, dù chỉ là với lòng mình? Giả thuyết thứ ba này bị bẻ gãy khi cô ấy đi cùng chúng tôi đến tiệc rượu lần sau. Hóa ra cái nụ cười xinh ngoan luôn nở trên môi là nét hấp dẫn nhất của cô ấy. Và chỉ thế mà thôi. Kiến thức về xã hội, cuộc sống của cô ấy rất mỏng, đến mức chỉ biết cười góp theo các câu chuyện, đôi khi còn cười không đúng lúc, thành ra hơi vô duyên. Bình đủ nhạy cảm để nhận ra điều đó. Nhìn bạn lúng túng chữa ngượng cho người yêu, tôi vừa buồn cười lại vừa thương. Mà thái độ cấm cảu đôi lúc bục ra không giấu nổi của Bình cũng tố cáo rằng anh chẳng hề đang si mê cô nàng như cái vẻ mà chúng tôi vẫn thường thấy trong ứng xử của anh với vợ cũ. Vậy thì anh đẩy mình vào cuộc tình này để làm gì? Che mắt thế gian ư? Thật vô nghĩa, nhất là với những người bạn đã hiểu nhau đến thế.

Mấy tháng sau, Bình bị một trận cảm nặng. Tôi thường xuyên đảo qua nhà bạn vào những buổi chiều. Không lần nào tôi gặp nàng mới, mà tôi cũng tế nhị không hỏi, lo rằng bạn mình sẽ buồn thêm. Sự lo lắng của tôi cũng hơi thừa, sau khi tôi được biết rằng, mỗi ngày cô ấy vẫn tới vài bận, mang theo các suất cháo mua ngoài chợ cho Bình. Vậy là quan hệ của họ vẫn bình thường.

Một lần tôi vừa xuất hiện thì Bình cho biết vừa đuổi nàng mới ra khỏi cửa. Cô ấy chả mắc lỗi gì cả, đơn giản chỉ vì Bình ốm thì trở nên khó tính hơn và tự nhiên cảm thấy khó chịu với sự có mặt của cô ấy. Một lối hành xử thật khác thường với một người đang yêu. Vì thế tôi tra vấn ngay: Nói thật đi, cậu không yêu cô bé này phải không? Vậy tại sao phải làm khổ cả hai như vậy? Bình thở dài, quay mặt vào tường. Hồi lâu sau, anh bỗng ngồi dậy, nhìn thẳng vào tôi và nói: Đúng, tao không yêu cô bé này. Nhưng mày sẽ hiểu vì sao tao hành động như vậy. Nói rồi, Bình lấy từ trong ngăn kéo bàn cạnh giường một cuốn sổ nhỏ, đưa cho tôi. Thì ra đó là cuốn nhật ký của Bình. Anh bắt đầu viết nhật ký chỉ từ mấy tháng nay. Vào cái ngày anh vô tình nhìn thấy vợ cũ ở một trung tâm thương mại lớn, sau khi họ ly dị 3 tháng. Phía sau cái xe đẩy đựng hàng trong siêu thị là một gương mặt đàn bà vẫn khiến tim Bình nhói lên xao xuyến. Nhưng người đàn bà ấy lại đang mang một cái bụng lùm lùm đã gần đến ngày sinh. Anh cố bình tâm lại và nhận ra, đó không phải là ảo ảnh.

Mối tình với nàng mới cũng bắt đầu gần như cùng thời điểm với cái ngày oan nghiệt ấy và nhanh chóng kết thúc. Anh biết, mình không thể trốn chạy khỏi sự thật.

Tấm ảnh cũ
(BGĐT) - Hiệu ảnh có tên “Hưng còm” của tôi thực ra chỉ là cái gầm cầu thang của cửa hàng lương thực cũ. Đêm, tôi bận mò mẫm rửa ảnh nên sáng ra có ai gọi cửa thì phải là khách quen mới dám, kiểu như: “Anh lấy ảnh để làm hồ sơ kịp chuyển vùng”. Nhiều khi, nhìn khuôn mặt người trong ảnh vừa khô thuốc thì mặt người đến lấy ảnh còn mướt mát mồ hôi.
 
Nơi đầu nguồn
(BGĐT)- Mặt trời đỏ ối từ từ xuống thấp rồi lặn hẳn, khuất tận phía chân trời xa tít tắp. Ngoài bìa rừng, một màu xanh đậm nhòa nhòa, hun hút. Dưới chân dốc gần bờ sông đầu nguồn đã lập lòe vài đốm sáng của bầy đom đóm đi chơi đêm.
 
Quà tặng
-“Bố ơi, sắp sinh nhật mẹ rồi, bố mua quà gì tặng mẹ đây!”. Con trai lớn ríu rít hỏi, anh đang bận điện thoại, trả lời qua quýt: - "Ừ, thì hỏi xem mẹ thích gì thì bố con mình đi mua!". Rồi anh lại cắm cúi vào chiếc điện thoại.
 

Truyện ngắn của Võ Hồng Thu

Chia sẻ:

Ý kiến bạn đọc (0)

Bình luận của bạn...