Thứ năm, 25/04/2024
Bắc giang 26 °C / 25 - 33 °C
Hotline: +84.0204.3 856 624

Văn hóa / Tác giả, tác phẩm
Chia sẻ:
icon
0.5 1.0 1.5

Mảnh ký ức

Cập nhật: 07:00 ngày 24/10/2018
(BGĐT) - Nơi góc vườn, những trái ổi chín thơm lừng được làn gió đưa hương khiến nó hít hà mãi không thôi. Hương vị ngọt ngào thanh mát từ những trái ổi chín như gọi về trong nó những ký ức từ rất xa, xa lắm…

- Bà ngoại ơi! bà ngoại ơi ! cây ổi của bà trồng đã nở hoa rồi kìa. Nó chạy từ ngoài vào trong bếp, nói trong hơi thở hổn hển chỉ để cho bà hay cây ổi đã có hoa. Tiếng kêu thất thanh của nó làm bà nó giật mình.

- Có chuyện gì vậy con? Cứ bình tĩnh nói cho bà xem nào.

- Bà ơi! Cây ổi ở góc vườn nhà mình có hoa rồi đó bà, mai kia nó có quả, quả nó chín bà cho con ăn nhé!

Hôm nay nó đứng quan sát cây ổi, nhìn những chùm hoa chen chúc nhau ở ngọn cành đang ươm mình chào đón ánh mặt trời khiến nó thấy khoan khoái trong lòng.

Nó định chạy thật nhanh lên nhà để khoe với bà cây ổi đã ra hoa, nhưng bất giác nó nhớ ra bà nó đã đi cùng ông từ năm ngoái.

- Cây ổi năm nay ra hoa nhiều quá mẹ nhỉ - nó nói với mẹ khi hai mẹ con ra vườn chăm cây.

- Con thấy cây ổi của bà ngoại là ngon nhất, không cần phun thuốc mà chẳng bị sâu đục bao giờ. Trái nào cũng thơm mát ngon ngọt.

- Ừ, trong xóm này hầu như chỉ còn cây ổi của bà ngoại con là nguyên thuỷ thôi. Bây giờ người ta vì lợi ích mà bón phân, phun thuốc kích thích cho ổi ra nhiều hoa, nhiều trái, nhìn bề ngoài thì rất ngon nhưng bên trong thì hỏng hết. Hôm vừa rồi nhà cô Lan hàng xóm có cho nhà mình mấy quả, lúc mẹ bổ ra thấy sâu đục rỗng hết cả bên trong - Nói xong mẹ ngước nhìn lên cây ổi và thở một hơi dài nghe mà đứt ruột. Cây ổi của bà ngoại con trồng ngon lắm ai ăn cũng khen nhưng mà…

- Nhưng mà gì hả mẹ? - Câu nói đứt quãng của mẹ khi nãy làm nó tò mò.

- Con thấy đó, con đường quê mình đang được mở rộng thêm, cây ổi của bà cũng phải chặt bỏ để mở rộng đường thôi. Nó ngồi bệt xuống đất, ngã lưng vào thân cây.

- Mình phải làm sao hả mẹ? Cây ổi đó là vật kỷ niệm của bà ngoại. Bà trồng nó khi con còn nhỏ, phải mất mấy năm mới ra trái đến nay nó mới chỉ ra mấy mùa trái. Chặt nó đi thì uổng quá mẹ à. Mình làm gì để giữ lại nó, hay mình nhờ người chuyển nó ra chỗ khác được không mẹ?

Ngồi dưới tán cây bao nhiêu ký ức về bà hiện về, nó như được sống lại những ngày có bà, nó quấn quýt bên bà. Nó nhớ mỗi khi mùa hè đến buổi trưa nó thường không ngủ mà trốn bà ra sông đi câu cá cùng với tụi bạn. Một lần ham đi câu quá nên nó bị say nắng người mệt lả ra chẳng biết gì hết, bọn bạn đưa nó về, thấy vậy bà giận nó lắm nhưng chẳng mắng nó đến nửa lời, bà lại vội vàng lấy khăn lau người rồi chườm mát cho nó nhưng cũng từ lần ấy nó bỏ hẳn cái thú vui đi câu cá.

- Thôi vào ăn cơm đi con - tiếng mẹ nó gọi đã kéo nó ra khỏi những mảnh ký ức về bà ngoại. Nó đứng lên và đi vào nhà.

Nó trở lại thành phố vào buổi sáng sớm hôm sau. Lần này lên thành phố khi nó về chắc cây ổi đã ra nhiều trái, nó ngoái nhìn cây ổi lần nữa, biết có ra trái hay là chưa kịp ra trái thì đã bị chặt rồi, nó lẩm nhẩm trong miệng.

Nó nhắm nghiền mắt lại và du dương lòng mình theo những hồi ức về bà. Hương thơm ngọt ngào của những trái ổi chín ngọt lịm như bao trùm lấy nó…

Khánh Linh

Chia sẻ:

Ý kiến bạn đọc (0)

Bình luận của bạn...